Đóng vai một nhân vật và kể lại câu chuyện cổ tích mà em biết: Đóng vai Sơn Tinh kể lại chuyện cổ tích Sơn Tinh – Thuỷ Tinh và Đóng vai người em kể lại chuyện cổ tích Ăn khế trả vàng
Bài 1: Đóng vai Sơn Tinh kể lại chuyện cổ tích Sơn Tinh – Thuỷ Tinh
Ta là Sơn Tinh – Chúa tể vùng núi cao, ta chỉ tay về phía đông, phía đông biến thành đồng lúa xanh, ta chỉ tay về phía tây, phía tây mọc lên hàng dãy núi. Tuy ta có tài dời non lấp bể nhưng mãi vẫn chưa tìm được ý trung nhân.
Một hôm, ta đang đi đốn củi bỗng nghe lũ chim ríu rít bảo nhau rằng: Vua Hùng Vương thứ 18 có một người con gái tên là Mị Nương, rất xinh đẹp, nhà vua muốn tìm kiếm cho nàng một người chồng thật xứng đáng, nên đã loan tin tuyển phò mã khắp nơi.
Nghe được tin đó, ta liền tức tốc lên đường tìm đến diện kiến Vua Hùng. Cùng đến với ta có Thuỷ Tinh – Chúa tể vùng biển cả tài năng không kém gì ta, gọi gió – gió đến, hô mưa – mưa về. Vua Hùng thấy cả hai chúng ta đều xứng đáng làm phò mã, nhưng còn băn khoăn không biết chọn ai. Sau một hồi bàn bạc cùng các quan, Vua Hùng bèn phán rằng:
– Hai người đều xứng đáng làm phò mã, nhưng ta chỉ có một người con gái, biết gả cho người nào? Ngày mai, nếu ai đem đồ sính lễ đến đây trước thì ta gả con gái cho. Sính lễ là: một trăm ván cơm nếp, hai trăm nệp bánh chưng, voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao mỗi thứ một đôi.
Sáng sớm hôm sau, ta đã đem đầy đủ lễ vật đến trước và được phép đưa Mị Nương về núi. Thủy Tinh đến sau, không lấy được vợ, đùng đùng nổi giận, đem quân đuổi theo, một hai đòi cướp lại Mị Nương. Hắn hô mưa, gọi gió, làm thành dông bão đùng đùng rung chuyển cả đất trời, dâng nước sông lên cuồn cuộn ngập lúa, ngập đồng rồi ngập nhà, ngập cửa. Ta không hề nao núng, dùng phép màu bốc từng quả đồi, dời từng dãy núi chặn đứng dòng nước lũ. Nước dâng lên cao bao nhiêu, ta lại làm cho đồi, núi mọc cao lên bấy nhiêu. Đánh nhau ròng rã mấy tháng trời liền, cuối cùng Thủy Tinh đuối sức phải rút quân về.
Từ đó, oán thù ngày càng thêm nặng, năm nào Thủy Tinh cũng làm mưa làm bão, dâng nước lên đánh ta. Nhưng kể từ đó và cho đến tận bây giờ ta chưa từng thua Thuỷ Tinh.
Bài 2: Đóng vai người em kể lại chuyện cổ tích Ăn khế trả vàng.
Tôi là người em trong truyện “Ăn khế trả vàng”. Tôi xin kể lại đầu đuôi câu chuyện như sau:
Ngày xửa, ngày xưa cha mẹ tôi mất sớm, chưa kịp chia tài sản cho hai anh em. Khi hai anh em lập gia đình, anh tôi quyết định chia gia tài. Vợ chồng anh tôi lấy nhà cửa ruộng vườn, trâu bò, … còn chia cho vợ chồng tôi cây khế và một túp lều nhỏ bên cạnh.
Hằng ngày vợ chồng tôi đi cày thuê, cuốc mướn nuôi thân và không quên chăm bón cho cây khế luôn tươi tốt. Năm ấy, cây khế ra rất nhiều quả, chín vàng óng ánh, trong lòng tôi rất vui vì có thể bán khế lấy tiền đong gạo.
Một hôm, có con chim to lớn lạ thường từ đâu bay đến mổ ăn lia lịa. Tôi thấy chim ăn nhiều quá liền la lớn: Chim ơi ăn ít thôi để ta bán lấy tiền đong gạo. Chim bỗng cất tiếng nói: “Ăn một quả, trả cục vàng may túi ba gang, mang đi mà đựng”.
Mấy hôm sau, chim lạ lại tới, nó bảo tôi leo lên lưng để nó đưa đi lấy vàng. Chim bay qua núi cao, qua biển rộng bao la và đỗ xuống một hòn đảo đầy vàng bạc, châu báu. Tôi mừng quá, lấy vàng bỏ vào túi ba gang rồi theo chim về nhà. Từ đó vợ chồng tôi trở nên giàu có nhất vùng, gặp ai có hoàn cảnh khó khăn tôi cũng giúp đỡ họ. Anh tôi thấy vậy nên sang hỏi thăm, tôi kể lại mọi chuyện cho anh nghe, nghe xong anh đòi đổi nhà, ruộng vườn của mình lấy cây khế, tôi cũng đồng ý đổi cho anh.
Đến năm sau, cây khế lại sai trĩu quả, chim lạ lại tới ăn. Anh tôi làm theo y những gì tôi đã kể, nhưng lòng tham của anh quá lớn, anh không may túi ba gang mà may mười hai gang để đựng được nhiều vàng hơn. Trên đường về, chim bay qua biển gặp gió lớn, túi vàng quá nặng chim không chở nổi, cánh chim chao nghiêng làm anh tôi và túi vàng rơi xuống biển sâu.
Qua câu chuyện này tôi muốn nhắc nhở các bạn rằng: Sống ở đời đừng có tham lam quá để rồi nhận lấy hậu quả đáng tiếc như anh của tôi nhé!