Đêm nay Bác ngồi đó
Đêm nay Bác không ngủ
Vì một lẽ thường tình
Bác là Hồ Chí Minh.
Cái lẽ thường tình mà nhà thơ nói đến chính vì Bác là Hồ Chí Minh, là lãnh tụ có tấm lòng nhân ái bao la. Trên đường đi chiến dịch rừng lắm dốc lắm ụ , Bác đã xông pha, nếm trải gian khổ với chiến sĩ. Đêm đông, mưa lâm thâm lạnh lùng, dưới mái lều tranh xơ xác, Bác đốt lửa cho chiến sĩ nằm ngủ, Bác nhẹ nhàng đi dém chăn cho từng chiến sĩ một… Bác trầm ngâm nhìn ngọn lửa, Bác không ngủ được vì Bác thương đoàn dân công – Đêm nay ngủ ngoài rừng – Rải lá cây làm chiếu – Manh áo phủ làm chăn…
Cái lẽ thường tình ấy vì Người là Cha, là Bác, là Anh – Quả tim lớn lọc trăm dòng máu nhỏ (Tố Hữu). Cái lẽ thường tình ấy chính là tấm lòng lo nước thương dân (lòng ưu ái của lãnh tụ):
Lòng riêng riêng những bàng hoàng
Lo sao khôi phục giang san Tiên Rồng.
(Đi thuyền trên sông Đáy).
Khổ cuối được xem như một câu bình luận trữ tình. Minh Huệ chỉ gợi mở về cái lẽ thường tình, tạo nên bao liên tưởng làm xúc động tâm hồn người yêu thơ về tình nhân ái Hồ Chí Minh, về đạo đức, nhân cách cao đẹp Hồ Chí Minh đã hiến dâng cả cuộc đời 79 mùa xuân cho dân tộc, tự do của Tổ quốc, vì đã ôm cả non sông, mọi kiếp người (Tố Hữu).