Có phải tình yêu trong chốn thiên đường
Phải ở trong những bức tường làm Anh quá nhiều chán chường
Hạnh phúc như song sắt giam ân hận mỗi ngày
Tựa đàn chim không thể vụt bay
Có phải rằng Anh khao khát bầu trời
Được bay cao đến muôn đời dù bao gió lộng tơi bời
Thì Anh dang đôi cánh ra bay lượn khắp trời
Chẳng cần xem hoa lá tả tơi
Nếu Anh mong tự do trôi theo gió mưa
Ở đây Em nguyện về với nỗi cô đơn xưa
Vứt đi bao lời thề yêu thương thuở xưa
Nỗi sầu gió đưa
Một loại khổ đau có tên ái tình
Một hạnh phúc ta sẵn lòng buông xuống
Lời xưa Anh mong bên Em nơi thiên trường địa cửu
Thì ra toàn hứa lời suông
Một loại khổ đau có tên ái tình
Một hạnh phúc ta sẵn lòng buông xuống
Rằng mai sau Em ra đi cho Anh được hạnh phúc
Rồi Em phải nói biệt ly cho tròn vuông
Đã yêu người dù đắng cay
Những đau thương kia mãi đong đầy
Dù ra đi nhưng tình yêu
Còn lại trong tim chẳng đổi thay