Anh mời em về xuôi cánh đồng bạt ngàn mênh mông
Phù sa thơm ngát chín con sông uốn quanh lượn vòng
Nghĩa tình quê hương sao vấn vương,
Chất người miền Tây luôn ngất ngây
Bông lúa vàng, chan chứa đầy tình người nơi đây.
Thương từng câu hò, từng con đò đường mòn quanh co
Miền quê chan chứa gửi trao nhau biết bao ngọt ngào
Ưng thì làm dâu cho má anh, thương thì làm con cho tía anh
Về chung nhà, pha ấm trà mình ngồi ngân nga.
Thương tiếng ru ầu ơ thoáng đưa
Lời nỉ non luôn còn
Bao năm xa xứ bôn ba mãi còn trong ta
Người dân quê dễ thương thiệt thà.
Anh thấy ba thầm mong trông có dâu
Đàn cháu thơ bưng bồng
Riêng anh mong ước nên duyên kết tình trăm năm
Về bên nhau mái tranh yên bình.
Cây cầu tre già nhưng nói là tình đẹp đôi ta
Xuồng ghe anh tới lướt trên sông xuyến sao trong lòng
Đôi bờ phù sa luôn tốt tươi, đất lành mình gieo thêm trái xanh
Khi xế chiều ta dắt dìu đậm đà câu yêu.
Thương từng câu hò, từng con đò đường mòn quanh co
Miền quê chan chứa gửi trao nhau biết bao ngọt ngào
Ưng thì làm dâu cho má anh, thương thì làm con cho tía anh
Về chung nhà, pha ấm trà mình ngồi ngân nga.
Thương tiếng ru ầu ơ thoáng đưa
Lời nỉ non luôn còn
Bao năm xa xứ bôn ba mãi còn trong ta
Người dân quê dễ thương thiệt thà.
Anh thấy ba thầm mong trông có dâu
Đàn cháu thơ bưng bồng
Riêng anh mong ước nên duyên kết tình trăm năm
Về bên nhau mái tranh yên bình.
Cây cầu tre già nhưng nói là tình đẹp đôi ta
Xuồng ghe anh tới lướt trên sông xuyến sao trong lòng
Đôi bờ phù sa luôn tốt tươi, đất lành mình gieo thêm trái xanh
Khi xế chiều ta dắt dìu đậm đà câu yêu.
Đôi bờ phù sa luôn tốt tươi, đất lành mình gieo thêm trái xanh
Khi xế chiều ta dắt dìu đậm đà câu yêu.