Verse 1:
Ngày giông bão dù chẳng muốn buông lơi
Chỉ không muốn thấy anh phải khóc cùng tôi
Mặc miệng đời có phán xét cũng chẳng màng để tâm
Chỉ cần anh không nghĩ như họ, thế thôi
Verse:
Mọi gian khó vốn dĩ chẳng làm tôi lung lay
Mà sợ nhất có lẽ chẳng thể lo được ai
Tự nhắc sẽ không lùi bước đứng trước những lo sợ
Là lúc khiến ta thêm mạnh mẽ hơn
CHORUS
Nhiều lần cứ suy tư ai cũng phải lớn sao!
Nhìn mẹ cha.. cố nén nỗi nhớ gầy hao
Chẳng sợ cô đơn mỗi đêm, chỉ mong chân cứng – đá mềm
Để còn lo tương lai sau này ấm êm
Nhiều lần cứ thắc mắc thân phận giữa thế gian
Rồi nhận ra ai cũng đến lúc hóa tro tàn
Đời vốn dĩ bất công đan xen những thăng trầm
Mong rằng mai sau không hối hận về bản thân