Vài giây phúc trôi trước khi trời tối
Đôi mắt ngấn lệ để rơi bó hoa em đã gửi tới
Phù dung trắng trong như thay lời nói “Dừng lại thôi”
Từ nay suốt kiếp chẳng thể có đôi
Cuộc đời nhiều đau đớn sẽ trưởng thành
Mà anh thực sự chỉ muốn làm một đứa bé vẽ truyện tranh
Đóa phù dung đổi màu rất đẹp thế nhưng sớm nở đến tối tàn
Giống như ta bây giờ tình đẹp là tình dở dang
Chẳng biết anh mang thân phận gì để giờ còn nhớ nhau
Tình ta tựa như bức tranh đen trắng mãi không tô màu
Tiếng đóng cửa rất khỏe biết em đã rời đi
Mà chẳng thể nào dám níu tay em và nói em đừng đi
Ngàn cánh hoa bay trên trời xa rời lá để rơi đó đây
Để em tự do với mây là cách yêu em cuối cùng
Người ấy không về nữa chàng trai thích truyện xưa
Chẳng dám cầm màu tô vẽ nên bức tranh yêu thương vẫn không màu
[Điệp khúc]
Cuộc đời nhiều đau đớn sẽ trưởng thành
Mà anh thực sự chỉ muốn làm một đứa bé vẽ truyện tranh
Đóa phù dung đổi màu rất đẹp thế nhưng sớm nở đến tối tàn
Giống như ta bây giờ tình đẹp là tình dở dang
Chẳng biết anh mang thân phận gì để giờ còn nhớ nhau
Tình ta tựa như bức tranh đen trắng mãi không tô màu
Tiếng đóng cửa rất khỏe biết em đã rời đi
Mà chẳng thể nào dám níu tay em và nói em đừng đi
Ngàn cánh hoa bay trên trời xa rời lá để rơi đó đây
Để em tự do với mây là cách yêu em cuối cùng
Người ấy không về nữa chàng trai thích truyện xưa
Chẳng dám cầm màu tô vẽ nên bức tranh yêu thương vẫn không màu
*
Ngày tình duyên hai ta đức đoạn giữa đời
Phù dung bay theo “Kiếp đường mở lời”
Trả lại em về với yên bình
Trả lại em về với chính mình
Phái mất bao lâu anh quên nổi nhớ.