1. Người nâng nhành hoa sợ sương gió rụng rơi
Trăng sáng đầy vơi tỏa đến tận nơi đêm khuya lả lơi
Ngọt ngào ấm áp như đương thời xuân thì
Người đời vẫn thấy em như một mị kỳ
Chỉ vì được người nâng niu.
Từ phu tướng đàn nhạn bay biết lòng ai hay luyến thương
Trời Đông Dương ngàn hoa vương chớ đừng say mê muôn hướng.
ĐK:
Ngút ngàn chim trời lượn bay khắp nhân gian
Mà tâm can quen rồi lời ca chứa chan
Dù mưa trôi gió cuốn hòa nước mắt phai nhòa ước muốn
Em luống trông tin chàng năm sáu canh mơ màng
Dầu sai ong bướm phong trì tao khang.
2. Giọt mưa nào rơi làm ướt đẫm lời ca
Ôm lấy lòng ta năm tháng dần qua canh khuya xót xa
Người tìm kiếm giấc mơ xa vạn thẫn thờ
Người ngồi dưới ánh trăng trôi buồn sương mờ
Nên giờ chịu hà vì ai
Từ phu tướng đàn nhạn bay biết người đời đâu luyến thương
Trời Đông Dương ngàn hoa hương biết lòng người sai muôn hướng.
ĐK:
Ngút ngàn chim trời lượn bay khắp nhân gian
Mà tâm can quen rồi lời ca chứa chan
Dù mưa trôi gió cuốn hòa nước mắt phai nhòa ước muốn
Em luống trông tin chàng năm sáu canh mơ màng.
ĐK2:
Thế là duyên mình em khâu cũng không vừa
Đò ai đưa cho người về nơi chốn xưa
Đèn dầu khuya sắp tắt trời tím ngắt hoa tàn heo hắt
Em luống trông tin chàng năm sáu canh mơ màng
Dầu sai ong bướm phong trì tao khang.