Im lặng như một thói quen
Không còn ai bận tâm nghĩ đến
Cuộc tình không trọn vẹn
Dường như chẳng cố gắng vì nhau
Chọn kết thúc sau bao thời gian kia đớn đau
Để giờ kỷ niệm là thứ giết chết đoạn tình chúng ta
Từng là người khiến nhau vui
Bây giờ bỗng chốc hóa xa lạ
Dù không hối hận
Nhưng lòng còn đôi chút phân vân
Chưa thể chấp nhận
Không đáng hy sinh vì anh đâu
Phía trước em còn cả thanh xuân
Không chắc tương lai ngày sau cho em khi anh còn nhiều lo lắng
Nếu biết trước mắt
Em chọn là bình yên
Anh nguyện sẽ ôm hết những muộn phiền
Không đáng để em bận tâm đâu
Cứ bước tiếp về nơi em hằng mong ước
Vì em xứng đáng với những điều tốt hơn anh có được
Anh không muốn trở thành lựa chọn
Càng không muốn chỉ vì lựa chọn làm em tổn thương
Sau thăng trầm cứ tưởng chúng ta thuộc về nhau
Nhưng không ngờ chọn kết thúc một người khóc một người đau
Lãnh đạm vụn vỡ đối diện thờ ơ
Tập nuốt nước mắt trong lòng và hợp thức hóa những điều vô lý
Sau mọi thứ chỉ mong em có thể tự mình được những vết thương mà vô tình chúng ta gây ra cho nhau
Cảm ơn vì tất cả