Anh cứ đi tìm về phía mặt trời chẳng còn thấy em
Anh cứ ngắm nhìn hoang ngôn Đất Trời tưởng mình đã quên
Nhưng đâu biết rằng mình còn nhớ
Đâu biết rằng mình còn thương đến bao giờ
Em trao một tia nắng anh lại thêm lần nữa
Cứ ngớ đây là mơ chẳng còn muốn thức dậy nữa
Ngày em ra đi bầu trời không nắng
Ngày mưa tuôn rơi chẳng còn mây trắng
Chỉ còn mỗi anh và điều chưa nói ra
Nếu bỏ lỡ đi hoàng hôn em vẫn còn đây những vì sao
Dẫu nước mắt anh lại tuôn không sao em đã về nơi ước ao
Vậy thì hãy nhắm mắt vào
Cười tươi lên nào
Đừng hối tiếc những gì đã trao
Có một người luôn đứng phía sau cầm chiếc ô che cho em
Chẳng biết đến bao giờ
Chẳng biết đến khi nào em sẽ ngoảnh lại
Và đón nhận nó
Nhưng luôn đến bên em mọi khi em vấp ngã
Cùng em bước qua
Nhưng em lại chọn đắm mình trong cơn mưa cùng người ấy
Phía trước anh là nắng nhưng mà phía sau là mây
Bao nhớ nhung vẫn còn đây
Rồi mưa sẽ thay anh cạnh em
Vết thương cũ lại phát đau
Mà anh chẳng muốn như thế đâu
Người muốn anh chìm vào hố sâu
Rồi hết yêu thương anh chôn dấu
Anh chẳng thể làm được đâu
Oh anh chẳng thể làm được
Anh chẳng thể làm được đâu
Một người với bao cơn đau trong lòng
Chợt bật khóc khi thấy ngọn gió đông
Một người muốn mưa qua để thấy cầu vồng
Tôi thích cô ấy nhưng cô ấy thì không
Tự chọn đi trong giông bão nhưng lại chẳng thấy ổn chút nào
Có những lúc bỗng thấy mình chơi vơi
Nén nỗi nhớ trôi theo một khoảng trời
Chỉ là vì tự mình làm đơn phương ôm mộng mơ về nhau cả đời
Khi đã quá yêu thương một ai ta đâu biết đó là sai
Nếu được chọn lại
Thì anh vẫn sẽ lựa chọn được bên em
Đến khi thanh xuân dừng lại
Và ròi sẽ có một ai thay anh chở che em dưới nắng hồng
Liệu đến bao giờ mưa mới ngừng rơi
Để chúng ta chẳng phải xa vời