Cơn mưa kia đang rơi vội qua đêm đen bao vay đời tôi rồi!
Miên man co ro..
Tôi tự hỏi liệu rằng ngần đấy tháng năm cố gắng..
Giờ còn lại chi?
Tay trắng tay! Nghẹn ngào xót xa..
Trong tiếng nấc vỡ òa
Buông mi xuôi theo làn mây
Chờ ngày mặt trời về phủ lấy.. thân này
Đam mê trong tôi tiếp tục hỏi
Liệu rằng phải bước tiếp hay.. nên dừng lại?
Phải thế nào? Tâm can đớn đau..
Phía sau tôi chẳng có một ai tựa vai
Đã tự dặn lòng mình.. là chẳng được khóc..
Nhưng sao lại rơi nước mắt trong gương
Đã tự vùi mình vào..
Vỏ bọc mạnh mẽ để không ai thấy..
Mình là kẻ đáng thương
Đường cùng mà họ trao cho tôi trong sự giam cầm tội lỗi..
Bấy lâu nay tôi đã thoát ra
“Jena” Nam mô a rị da, ma ha tát đỏa bà da, ta bà ha..
Chorus:
Giờ tôi sẽ viết tiếp ước mơ bằng ngàn câu ca
Bằng đam mê thấm sâu vào trong tế bào..
Trời cao dẫn lối tôi
Là một ngôi sao đầy sự kiêu hãnh độc lập mạnh mẽ..
Và chẳng lẻ loi cho dù tôi nhỏ nhoi..
Nhưng chẳng dễ rơi.. chẳng để ai chạm tới
Đập tan đi hết.. những thất bại ngày hôm qua
Cảm ơn tất cả những người dẫm nát tôi..
Cô lập tôi trong phũ phàng
Hình hài nhỏ bé.. mang thanh âm trời ban này..
Bay theo điệu nhạc trên những phím đàn
Đôi chân vững vàng..
Từng bước chạm ánh hào quang!
Người trước mắt ta.. đâm ta trước mắt luôn..
Rồi xưng danh mình thánh nhân
À thì hóa ra.. cũng là bậc thánh nhân..
Đêm đêm bơi trong tham sân si
Không may rơi mặt nạ xuống chân
Trang giấy trắng kia.. trở về con số 0..
Là nạn nhân chẳng hay.. nào kịp trở tay
Nào ngờ một ngày.. mình thành kẻ lười biếng
Trên khuôn miệng của người gắn mác
Cũng là vì khờ dại mà lại phó thác tất cả mọi thứ..
Nên giờ đời mình giờ trôi dạt về đâu
Đường cùng mà họ trao cho tôi..
Trong sự giam cầm tội lỗi..
Bấy lâu nay tôi đã thoát ra..
“Jena” Nam mô a rị da,
Ma ha tát đỏa bà da, ta bà ha..