Thương cho thân em đang tuổi hồn nhiên đôi mươi
Như nhánh phong lan đẹp xinh giữa đời khoe sắc
Nhưng sâu trong em cả một bầu trời tâm tư
Đã trót sa chân, trao thân cho kẻ phàm phu
Người ta đâu có thương gì
Họ chỉ yêu em qua đường
Xem em là trò chơi vui đùa thân xác
Để hôm nay em ngồi đây
Em khóc cho thân phận này
Cũng chẳng hề có ai an ủi hỏi han
DK
Nào ai thấu sau những đêm trắng
Là cả tương lai dở dang bên đời
Nhánh phong lan kia vì sương gió phải lụi tàn
Sóng vỗ bao phen thân em hao gầy
Cũng chẳng trách ai đã nỡ đọa đày
Thuyền đã xa khơi, lạc lõng giữa đời chơi vơi
Người con gái thanh xuân được mấy,
Phải gánh trên vai đầy những ưu phiền
Ngõ tối thênh thang, chờ ai dưới dưới ánh đèn vàng
Mây vẫn cứ trôi hoa vẫn cứ tàn.
Đời này mấy ai thương kiếp hồng nhan
Một bước lỡ làng xót xa 1 phận hồng nhan.