A1:
Cuối cùng thì mọi thứ cũng trở về con số không
Cả bầu trời sụp đổ sau ngày bão giông
Tìm mãi chẳng thấy cầu vồng Ngược lại toàn nỗi thất vọng
Cả thanh xuân em như cơn ác mộng
A2:
Đóng cửa lại thật chặt em òa khóc lên thật to
Thương cho phận hồng nhan mà số kiếp gặp toàn sóng gió
Nhốt mình trong bóng tối em trách mình sao quá ngốc
Sưng lên cả hai mắt ngày nào em cũng khóc
B1:
Thử hỏi ông trời công bằng ở đâu
Sao tàn nhẫn với em xuống nơi hố sâu?
Cuộc đời này cứ dạy em bài học
Nên chẳng ai muốn thương hoa tiếc ngọc
Số phận nghiệt ngã nên em chấp nhận
Con Đường tình duyên sao cứ lận đận
Vì yêu Anh! Em hy sinh hết cả thanh xuân!
B2:
Anh nỡ bỏ mặc em trong giông bão
Em khóc hết nước mặt tận cùng nổi đau
Đôi vai gầy gò em biết làm sao
Ngoài mạnh mẽ em biết phải thế nào
Không ai bên cạnh không cho phép em gục ngã
Em tự vấp ngã tự em đứng lên
Để không đau lòng – không phải ngày nào em cũng khóc!