Thương lắm quê tôi,
Giờ đây nước lũ dâng cao,
Nước tràn bờ đê,
Dâng lên đến tận mái nhà,
Từng dòng cuộn trào thê lương,
Lên những ngôi nhà yêu thương,
Nỗi xót xa nào, lòng đau biết mấy ai ơi.
Cuộc sống yên vui giờ đây bỗng hóa tang thương,
Mái nhà ngày nào giờ theo nước lũ đi rồi,
Nhìn vợ mất chồng lòng đau,
Con khóc thương tìm mẹ đâu,
Nhà tan cửa nát xóm làng tả tơi đìu hiu
Ngày từng ngày mẹ mong đứa con đâu rồi,
Mà sao không thấy con ơi, cầu sập gãy làm đôi,
Cuộn theo nước lũ chơi vơi,
Đau đớn này sao lòng mẹ nguôi.
Có đau thương nào buồn hơn mất mát chia ly,
Có đau thương nào khi từng mái nhà cuộn trôi.
Kìa bà mẹ thiên nhiên trả con tôi dùm vì sao nỡ cuốn con đi,
Một mình mẹ quạnh hiu nhìn theo nước lũ mênh mông,
Con chẳng về nhói lòng đợi mong.
Hỡi ai ơi nhìn về mà sao nước mắt tuôn rơi,
Sẽ chia nhau cùng tiếng lòng những người Việt Nam.
Quê hương giờ tang thương ngày nao vốn luôn yên bình,
Quê hương giờ như sông, trôi theo từng cơn lũ
Ai ơi dù xa xôi về đây sẽ chia nhau cùng, đau thương này sao vơi,
Bao nhiêu niềm chua xót, nước lũ về mênh mông.
Hỡi ai ơi nhìn về mà sao nước mắt tuôn rơi,
Nó đau trong lòng, nỗi lòng của người Việt Nam