Thành phố cứ như thêm nặng nề
Sau buổi chiều tan ca mang những ấm ức cùng đi về
Từng thoáng cứ thế siết chặt lấy tôi
Dường như lá đang gọi dường như thu đang vẫy tay mời
Hạt mưa đang chậm rơi
Nỗi lòng tôi như dạo chơi
Tí tách chẳng nói lên thành lời
Mùa thu mang cơn gió
Đến nơi đó
Những suy nghĩ
Cứ như là vẫy tay gọi mời
Chỉ mong khi giông tố
Bên đời tôi có ai đó
Đến bên cạnh và ôm lấy tôi vào trong lòng
Để mang hơi ấm vượt qua mùa đông
Ta ước mình cứ mãi như trẻ con
Chỉ có những ngây ngô đầu đời
Đợi đến khi mùa hạ đi tới
Tắm mát tâm hồn vào ngày mưa rơi
Chẳng phải tự ôm lấy những nỗi lòng của một người lớn
Cứ mãi hồn nhiên cứ mãi ngây ngô như trẻ con