Quên đi nhưng không bởi vì tình đáng bị quên đi
Hình dung em trên đường phố quen
Đợi một lần nữa đi qua nhau
Đợi một lần nữa nhìn lại từ phía sau
Vuốt tóc đan tay em cười thật vui
Mong ước bên ai em có đây rồi
Chẳng còn nóng vội từng ngày mong đợi
Vờ rằng mình còn cơ hội
Giá như em chỉ cần chỉ cần đừng yêu anh
Nhưng sao em lại đành cùng đường giờ ngược hướng
Vốn dĩ ta sợ 1 mình lại biến thành đơn phương
Sợ khi tổn thương cũng hóa quen thuộc
Sợ những tầm thường còn giấu đâu được
Giá như em chỉ cần chỉ cần gọi tên anh
Tâm tư vẫn để dành, chưa thành điều gì khác
Khác lúc em ngồi một mình
Thầm nghĩ chuyện quên đi
Quên đi nhưng không bởi vì
Tình đáng bị quên đi..
Anh từng chẳng sợ nỗi buồn đâu
Cứ nghĩ chuyện sẽ qua mau nhưng niềm đau thì
Mỗi lần lại khác nhau
Tự tạo ra khoảng cách đủ xa đủ lâu để chẳng cần phải che giấu
Sợ những tiếng thở dài đêm thâu biết phải làm sao để bắt đầu
Không mong em hiểu thấu, anh cũng chẳng hiểu bản thân,
Bực tức thẳng thừng dày vò chịu đựng,
Vờ cảm thông kiểu lưng chừng
Vờ thỏa hiệp rồi chơi vơi mãi “nếu- nhưng”
Cứ nghĩ chơi vơi thêm lần này thôi
Cứ nghĩ xa xôi sẽ hết mong đợi
Đời người vẫn trôi mà ai cũng vội
Lại sợ chỉ mình vấn vương
Giá như em chỉ cần chỉ cần đừng yêu anh
Nhưng sao ta lại đành
Cùng đường giờ ngược hướng
Vốn dĩ ta sợ 1 mình lại biến thành đơn phương
Sợ khi tổn thương cũng hóa quen thuộc
Sợ những tầm thường còn giấu đâu được
Giá như em chỉ cần chỉ cần dặn con tim
Yêu thương luôn về tìm chẳng cần mình đi kiếm
Kiếm đến nỗi nhớ đợi chờ
Tìm đến cả cô đơn
Lo toan phân ưu vội vàng
Thành nỗi buồn ta mang.