Chẳng biết trời quang mây tạnh là gì
Tựa cánh bướm trong đêm bay quên đường lối
Thời niên thiếu ta vẫy vùng
Từng băng qua khắp cõi trần gian
Rực cháy như ngọn lửa giữa đêm đông tàn
Nhưng tháng nãm dần trôi
Chớp mắt tuối xuân không lời từ biệt
Cùng quá khứ theo nhau ngược bước thời gian
Nhìn mái tóc đã hai màu làn da nâu mắt đã mờ phai
Chỉ là thoáng hư vô mà đời ta như giấc mộng dài
Vì cuộc đời không cho sửa sai
Nếu đã sai làm lại từ đầu
Đừng tiếc nuối âu sầu đã qua rồi còn đây nữa đâu
Đời người giống như biển sâu
Ta lẻ loi một mình nổi trôi trên chuyến tàu
Vững đôi tay ta sẽ bay như loài chim âu