Đêm.. khi mà chỉ là màn đêm thôi
Không còn ai kề bên.. đừng cố làm cho con tim vỡ đôi thêm
Rồi quên.. mình đã từng kiên cường đó thôi
Vội đi rồi thì cũng vội đến như chim kia về thì vẫn thường có đôi
Tự đưa cho mình cái chỉ tiêu.. rồi vượt lên hết những cái mức khoán đó
Không bận tâm suy nghĩ nhiều.. khi mà trong xã hội này lòng người khó đoán
Thất bại bao nhiêu lần rồi chứ? Biết rằng không thể đếm mà
Chưa bao giờ từ bõ cho nên là dù có ra sao cuối cùng thì ta vẫn chân cứng đá mềm
Đời đã dạy ta nhìu thứ.. Biết được cách sử dụng tiền
Biết lỗi lầm trong quá khứ.. Biết thứ gì là tiện dùng
Biết đâu có 1 ngày, người ta không còn thấy mình đâu cả
Vậy thì chính là ngay lúc này cũng xin được nói lên vài câu đã
Khi mà đời cho ta, nhiều phong ba. Càng đi xa càng có chướng ngại vật
Nói mấy lời cho qua, nhiều không ta? Chỉ sợ là người ta ngại vướng ngại chật
Dù có ngàn chông gai, không có gì trong tay thì ta vẫn sẽ không than thở 1 lời
Ta càng không sai, bởi vì không ai mà chưa từng đã có những lúc phải lầm lỡ 1 thời
Dòng đời càng cháy thì sẽ lại càng ngắn tựa như chiều dài của cái thân đèn cầy
Mơ ước chi nhiều rồi cũng sẽ lại vụt tắt mà đó cũng đâu có phải là cái cây đèn thần
Mọi thứ giờ không còn là quan trọng, khi mà đứng trên cao nhìn xuống dưới vực thẵm đó
Cãm giác thật an lòng khi mà thứ ta thấy lúc này đó chính là muôn ngàn bông hoa đỏ thắm
Đã nếm được cái hương vị đời
Thật sự thì vẫn chưa quá mừng
Đâu còn ai nhớ thương vì đợi
Ngoài trời thì đang mưa quá chừng
Dù đi đâu cũng vẫn nhớ muốn quay trở về lại ngôi nhà tình thương
Dù mạnh mẽ cũng có lúc yếu đuối thì cũng chỉ là chuyện thường tình nha
Chỉ sợ đang trôi ngoài sông lớn bỗng dưng nước tràn vô trong làm ngập xuồng
Chỉ sợ là đang có trớn quá nhiều cãm hứng tự nhiên lại sập nguồn
Vận mệnh sao cho nó đỗi?
Kẹt vào trong 1 màng nhện, làm cách nào thoát ra nơi đó nỗi
Lạc vào trong cái hố sâu, không gian tối thui
Mặc kệ, giờ thì cũng đã quen rồi, chỉ sợ là không có tiền trong túi thôi
Ngoài trời đang mưa rào, như đang thấm vào trong tim, không thể nào mà ráo nỗi
Nhiều lúc ta chỉ muốn lặng im, khi mọi thứ xung quanh cứ làm ta rối não
Bao nhiêu năm trôi qua nhưng ta không sao phôi pha, vẫn cứ làm những gì mà ta thích đấy
Không quan tâm sâu sa khi ta ngân nga câu ca dẫu cho đoạn đường này vẫn Chưa có thấy đích
Dòng đời càng cháy thì sẽ lại càng ngắn tựa như chiều dài của cái thân đèn cầy
Mơ ước chi nhiều rồi cũng sẽ lại vụt tắt mà đó cũng đâu có phải là cái cây đèn thần
Mọi thứ giờ không còn là quan trọng, khi mà đứng trên cao nhìn xuống dưới vực thẵm đó
Cãm giác thật an lòng khi mà thứ ta thấy ngay trong lúc này đó cũng chính là muôn ngàn bông hoa đỏ thắm (x2)
Cũng đã Về với cuộc đời khi mà giờ không còn trẽ
Người ta nói là hết thời nhưng mà nhìn trông còn khỏe
Còn sống để chứng minh càng lớn thì càng khó chết hơn
Còn thỡ thì mới biết khó khăn cỡ nào thì cũng đã vượt hết trơn
Cho tới tận bây giờ thì mới biết thứ gì dễ có thì cũng nhanh mất
Ranh giới giữa sự sống và cái chết, giữa yêu và hận là mong manh nhất
Từng làn khói thuốc, ngồi suy ngẫm về cuộc đời mình đã có quá nhiều tật hư
Đừng làm nhói buốt, “Ỡ hiền thì sẽ gặp lành, còn mà ác sẽ gặp quả báo phải chăng là thật ư”?
Dòng đời càng cháy thì sẽ lại càng ngắn tựa như chiều dài của cái thân đèn cầy
Mơ ước chi nhiều rồi cũng sẽ lại vụt tắt mà đó cũng đâu có phải là cái cây đèn thần
Mọi thứ giờ không còn là quan trọng, khi mà đứng trên cao nhìn xuống dưới vực thẵm đó
Cãm giác thật an lòng khi mà thứ ta thấy ngay trong lúc này đó chính là muôn ngàn bông hoa đỏ thắm (x2)