Trong vô thức ta nhận ra
Tồn tại trong thâm tâm những ý thức đã vụn vỡ
Lâu rất lâu rồi
Dường như không thể cứu vãn được nữa
Nén đau chấp nhận, nếu muốn cứ bước đi
Vì chuyện yêu đương chớ nên mong đợi chi..
Tưởng chừng khoảnh khắc đắm say
Nào ngờ hôm ấy là lần cuối ta gặp nhau
Pháo hoa ngập trời mà người nơi đâu..
Gieo nhớ thương trong tim của nhau chẳng được bao lâu
Là bạch nguyệt quang chỉ có thể yêu nhưng không thể lấy
Đảo ngược duyên số ta chỉ mong kiếp sau chẳng còn đắng cay
Lật tung nhân thế Dẫu biết khó vẫn không một chút lung lay
Là bởi vì Yêu đấy thôi, thì dù vạn năm – vẫn không đổi thay
Nén đau chấp nhận, nếu muốn cứ bước đi
Vì chuyện yêu đương chớ nên mong đợi chi
Tưởng chừng khoảnh khắc đấm say
Nào ngờ hôm ấy là lần cuối ta gặp nhau
Pháo hoa ngập trời mà người nơi đâu..
Gieo nhớ thương trong tim của nhau chẳng được bao lâu
Là bạch nguyệt quang chỉ có thể yêu nhưng không thể lấy
Đảo ngược duyên số ta chỉ mong kiếp sau chẳng còn đắng cay
Lật tung nhân thế Dẫu biết khó vẫn không một chút lung lay
Là bởi vì Yêu đấy thôi, thì dù vạn năm – vẫn không đổi thay
Đến đây được rồi chỉ cần thế thôi
Giấc mơ tan rồi rượu nồng đắng môi
Chung ta sau này chẳng còn chúng ta, chẳng chung một lối
Có chăng chỉ là kỉ niệm thoáng qua
Từng câu từng chữ đâu dễ phai nhòa
Thì ra kết thúc chỉ là.. điều vốn dĩ phải xảy ra