125 lượt xem

Trang nhật kí viết về mẹ nhân ngày 8-3

Người mẹ dịu hiền yêu mến của tôi là một bông hoa đồng nội. Loài hoa sắc trắng tinh khôi, âm thầm nở và âm thầm toả hương. Từ vùng sỏi đá cằn khô, bông hoa ấy vươn cao đón ánh nắng trời, tô điểm cho cuộc đời, làm đầy cho cuộc sống bằng chính vẻ mộc mạc, giản dị của mình.

Ngày 7 tháng 3 năm 2022.

Người mẹ dịu hiền yêu mến của tôi là một bông hoa đồng nội. Loài hoa sắc trắng tinh khôi, âm thầm nở và âm thầm toả hương. Từ vùng sỏi đá cằn khô, bông hoa ấy vươn cao đón ánh nắng trời, tô điểm cho cuộc đời, làm đầy cho cuộc sống bằng chính vẻ mộc mạc, giản dị của mình. Tôi biết rằng, trái tim mình sẽ khuyết đi một nửa nếu tôi không còn mẹ, không còn được yêu thương…

Khi mẹ còn ta còn tất cả
Mẹ đi rồi tất cả cũng đi theo

Từ thuở còn nằm nôi, những lời ru ngọt ngào cùng dòng sữa mát lành của mẹ đã đưa tôi chìm vào giấc ngủ. Tôi từng mơ những giấc mơ đẹp về thế giới có con cò trắng, có cánh diều mộng mơ. Khi hát ru, mẹ tôi như biến thành một người khác, đôi mắt mơ màng trên khuôn mặt rạng rỡ thật phúc hậu. Mẹ nói người nào cũng nên ru con, mẹ tôi cũng lớn lên nhờ những lời ru như thế…

Tôi một tuổi, năm tuổi, mười rồi mười lăm, mẹ cứ thế, dáng tần tảo vất vả sớm hôm. Tuy không nói nhưng từ sâu thẳm trái tim mình, tôi vẫn hiểu mẹ là người quan trọng nhất đối với tôi… ít ai biết được mẹ tôi đã từng trải qua những thời điểm khó khăn nhất trong đời. Khi mẹ mười sáu tuổi, một tai nạn nghiệt ngã đã cướp đi mạng sống của ông bà ngoại tôi. Vậy là một tay mẹ đảm đương hết công việc đồng áng, nuôi các em ăn học và lén giấu nước mắt vào tim. Sớm nấu cơm, chăm lợn gà rồi ra đồng cấy lúa, nhổ mạ, đến tối mẹ mới có một chút không gian cho riêng mình, bỏ qua hết áo quần làm điệu, mẹ tôi chân chất trong bộ quần áo cũ kĩ, vá víu của bà ngoại. Chiếc áo ấy bây giờ mẹ vẫn còn giữ, mẹ nói đó là kỉ vật vô giá của một thời không thể nào quên, vì những mảnh vá, những mũi khâu là yêu thương từ tay bà ngoại…

Mười tám tuổi mẹ sinh ra tôi, mà không có bờ vai của người đàn ông gọi là “chồng” để nương tựa. Cái tiếng “con hoang” cũng theo tôi suốt một thời gian dài với nước mắt tủi thân của mẹ. Nhỏ xíu, tôi vẫn hay ngây thơ tròn xoe mắt hỏi mẹ: “Ba đâu rồi hả mẹ?”. Mẹ không trả lời, chỉ khóc ướt hết má tôi, tóc tôi. Lớn hơn một chút, có thể hiểu chuyện gì đang diễn ra, tôi cố gắng không nhắc đến ba trước mặt mẹ – người phụ nữ không phải là “kém duyên nhạt sắc” mà sao cuộc đời thật lắm truân chuyên…

Mẹ tôi làm đủ thứ nghề: phụ hồ, gánh gạch, khuân chuyển đồ ở chợ,… ngày ngày thu gom mấy đồng tiền lẻ cho tôi đi học trên thành phố. Cũng có nhiều lời ong tiếng ve bàn về mẹ con tôi đầy ác ý: “Con A trông thế mà mẹ nó không chồng đấy!”… Kệ! Con bỏ ngoài tai những lời lẽ, những cái nhìn không đẹp về mẹ. Với con, mẹ vẫn là tuyệt nhất trên đời và con cảm thấy hãnh diện về mẹ, như ai đó nói:

Ngôn ngữ người đời như túi rách
Đựng sao đầy hai chữ mẹ yêu.

Ngôi nhà nhỏ cũ kĩ bên bờ sông của mẹ ngày càng dễ lung lay trước gió mạnh, bàn tay mẹ từng nốt chai sần ngày một nhiều, khoé mắt mọng nước, nhăn nheo vết chân chim, và cái dáng vẻ gầy gò khắc khoải của mẹ hằn bóng trên con đường nhỏ mỗi lần đi làm về khuya, những hình ảnh ấy trong tôi đầy thương nhớ. Lá thư mẹ gửi lên cho tôi bao giờ cũng nhoè đọng vết dấu của nước mắt. Mẹ chỉ còn tôi, nếu tôi không ngoan thì mẹ sẽ ra sao? Nhiệm vụ của tôi là nối dài cuộc đời mẹ bằng những niềm tin…

Tôi vẫn nhớ buổi tối trước khi lên thành phố học, mẹ kéo tôi vào lòng, hai tay ủ ấm tôi và thì thầm nhỏ nhẹ: “Con có biết, mẹ yêu con đến nhường nào, con là nguồn sống của mẹ! Hãy đi đi và đừng quên đằng sau con còn có mẹ!”. Miệng nói “đi đi” nhưng sao tôi có cảm giác mẹ chẳng muốn xa tôi chút nào. Hình ảnh ngôi nhà nhỏ, tiếng mẹ cười, giọt nước mắt mẹ khóc,… đã in sâu vào tâm hồn tôi đầy lưu luyến.

Và giờ đây khi tôi đã lớn, mẹ vẫn cười hiền hậu với tôi, nụ cười có thể xoá tan bao lo toan, nhọc nhằn, nụ cười có thể khiến tôi nhẹ lòng như mây bay, nụ cười ấy không khác nhiều so với mười năm trước, chỉ có điều mẹ tôi đã già đi quá nhanh, mái tóc đã lấm chấm nhiều sợi bạc…

Ngày 8 tháng 3 năm 2022.

Sớm nay, vội vã ra khỏi nhà, tôi đã nhận ra rõ sự thất vọng, buồn bã của mẹ khi tôi lắc đầu, lè lưỡi với mấy chiếc bánh khoai mẹ tự làm.

Mãi đến tối khi nhận được bó hoa từ một người bạn, tôi mới sực nhớ ra hôm nay là ngày 8-3, ngày Quốc tế phụ nữ, vẻ mặt hào hứng rạng rỡ của mẹ khi đưa tôi chiếc bánh và thái độ buồn buồn sáng nay của mẹ như cứa vào tim tôi. Chạy thật nhanh về nhà, tôi thấy mẹ vẫn ngồi đó, trên bậu cửa, vừa thêu vừa khe khẽ hát, trong câu hát có cánh cò trắng như thuở tôi còn bé xíu… Đột nhiên nước mắt tôi vỡ oà nức nở, tôi sà ngay vào lòng mẹ ấm áp. Hiểu được chuyên gì đang xảy ra với con gái nhỏ, mẹ tôi vỗ về: “Mẹ biết con lúc nào cũng yêu mẹ nhất mà!”. Tôi bật cười, khuôn mặt lem nhem đầy nước mắt, bó hoa trên tay tôi đã héo rũ vì khói bụi và gió. Mẹ hiền hậu như bà tiên – “Bà tiên giáng trần” luôn phù hộ độ trì cho tôi trên hành trình số phận. Giọng mẹ tôi nhẹ nhàng: “Mẹ không cần hoa, mẹ chỉ cần con, con là bông hoa đẹp nhất của mẹ rồi!”. Nước mắt tôi cứ thế chảy mãi, chảy mãi vì xúc động…

Ngày 9 tháng 3 năm 2022.

Được ở trong vòng tay mẹ ngắm mây trời, thấy lòng thật bình yên. Trong tôi có chút xao xuyến và chợt nhớ đến mấy vần thơ của thi sĩ nào không biết:

Con mê hoặc những chăn trời cuối bể
Sau chân trời, chân trời khác càng xa
Không biết sau lưng tóc mẹ sương nhoà
Không biết cuộc đời là gang tay, công danh là mây nổi…

Những câu thơ ấy đã diễn tả thật đúng tâm trạng tôi lúc này…