Nếu một ngày nào đó, phép màu có đột ngột xuất hiện thì bạn cũng đừng quá ngạc nhiên nhé. Thi thoảng chúng vẫn hay xảy ra như vậy chỉ để giúp chúng ta nhận ra một bài học nào đó trong cuộc đời mà thôi.
Nếu tôi nhớ không lầm thì lần đầu tiên phép màu xảy đến với tôi là khi tôi mới là một cô nhóc học lớp 3, thích mặc đầm, mê ăn cà – rem, hay chơi búp bê, điệu đà một tẹo và có chút khiếu ca hát. Hồi ấy, tôi luôn nghĩ đó là những lí do rất chính đáng để tôi trở thành một gương mặt tiêu biểu trong phong trào văn nghệ của trường. Nhân dịp hội thi văn nghệ cấp tỉnh, tôi được cô giáo chọn ngay vào đội kịch diễn vở Bạch Tuyết và bảy chú lùn. Tôi háo hức lắm cơ. Những tưởng mình sẽ vào vai “nàng Bạch Tuyết” dịu dàng, xinh đẹp, thế mà chỉ tại nốt ruồi trên má mà tôi bị cô giáo chỉ định vào vai “Hoàng hậu độc ác”. Nhận lấy cuốn truyện thay cho kịch bản từ tay cô giáo, mọi niềm vui lập tức tan biến đi. Tôi thất vọng, tôi hụt hẫng, tôi tiếc nuối và cảm giác như có gì đó tan vỡ trong lồng ngực, mặc dù tôi không nói ra mà chỉ dám thút thít trong nhà vệ sinh thôi. Tôi đã ấp ủ vai diễn ấy đến thế nào, sao bây giờ lại vào một vai tệ thế này chứ?
Tôi về nhà, ôm lấy cái gối khóc nức nở vì không được đóng vai mình thích, rồi lại đấm vào gối thùm thụp đầy dỗi hờn:
– Tại sao? Tại sao? Tại sao chứ?!
Tôi cảm thấy thật oan uổng, thật không công bằng cho mình tí nào! Vừa buồn vừa giận, tôi chộp lấy cuốn truyện cô giáo tặng, ném cái “bốp” vào góc phòng, bụng nóng như lửa đốt và tôi chợt nảy ra ý định sẽ không đi tập với đội kịch nữa.
Nào ngờ, ý định đó chưa kịp hình thành cụ thể trong đầu thì ở phía góc phòng, cuốn truyện bắt đầu có những biểu hiện rất bất thường.
“Xoạt… xoạt…”
Cuốn truyện tự lật ra từng trang một cách bí ẩn, từng dòng chữ phát ra những tia sáng lấp lánh thật kì ảo. Cả căn phòng xung quanh tôi dường như tôi lại, một thứ ánh sáng ma mị bật lên. Như dự cảm được chuyện bất thường sắp sửa xảy ra, tôi lạnh người, nín thở và lùi lại, vơ nhanh lấy cây gậy đập bóng chày rồi chĩa về hướng cuốn truyện để chắc chắn rằng sẽ không có điều gì làm hại được tôi.
“Xoạt… xoạt… xoạt!”
Kì quái thay, những trang giấy lật mỗi lúc một nhanh và những tia sáng kì lạ kia càng lúc càng toả sáng rực rỡ. Những hình ảnh chuyển động, màu sắc biến đổi lạ kì. Và lần này, tôi rõ ràng ngửi thấy từ trong cuốn truyện, mùi bánh táo, mùi gà quay thơm phức, có cả tiếng chuông kêu leng keng, tiếng vó ngựa dồn dập và cả tiếng người cười nói ồn ào…
Đợi đến lúc những tiếng ú ớ kinh hãi trong cổ họng tôi bật ra thành lời thì đã muộn, một luồng sáng loá mắt đã kéo tuột tôi vào trong đó.
“Bịch!”
Tôi ngã từ một điểm nào đó không rõ trong không gian xuống dưới đất, đang mải xuýt xoa vì cái mông ê ẩm của mình thì… hít hà… “Mùi bánh táo và gà quay!” – Tôi reo lên mừng rỡ.
Thế là, cứ đi theo tiếng gọi quyến rũ của đồ ăn, tôi tìm đến một căn nhà nhỏ giữa rừng già.
Hê! Xem nào, tôi đang mặc đầm này, có nơ đỏ nữa này… Ô la la, thế thì tôi đang vào vai nàng Bạch Tuyết rồi còn gì! Nghĩ đến cảnh lát nữa sẽ được bảy chú lùn mời ăn bánh táo và gà quay, đến cuối truyện lại được hoàng tử đẹp trai cưới về làm vợ, trong bụng tôi như nở rộ cả một vườn bươm bướm!
Đi một đoạn gần đến ngôi nhà nhỏ, tôi đã thây xa xa bóng dáng của những chú lùn.
– Một… hai… ba… – Tôi nheo mắt đếm – một, hai, ba… sáu, sao chỉ có sáu chú lùn thôi. Còn nữa, sao căn nhà này lại vừa vặn với tôi thế này? Có lẽ nào…
– Ê, cô lùn, dọn đồ ăn chưa, tụi này đói rồi!
Nghe câu đó, tôi suýt ngất xỉu. Thì ra, nãy giờ tôi đang vào vai một cô lùn.
Mọi chuyện cứ thế diễn ra như trong truyện khiến tôi hết sức chán nản. Chị Bạch Tuyết vào nhà chúng tôi trong một ngày mưa gió tầm tã, ăn vụng đồ ăn, nằm ngủ trên cả bảy chiếc giường và tôi thì bị sáu chú lùn còn lại mắng cho một trận vì tội ham chơi, không trông nhà, để người lạ vào… và blah blah blah…
Chị Bạch Tuyết mặc dù rất tốt với bảy cô – chú lùn chúng tôi nhưng tôi vẫn không thích chị ấy lắm vì thế nào chị ấy cũng lấy hoàng tử cho mà xem. Chán thế đấy! Trong khi ngồi nhóp nhép ăn bánh và nhìn chị Bạch Tuyết đang chăm chỉ lau dọn nhà cửa, chợt trong đầu tôi nảy ra một ý định xấu xa nhằm thay đổi câu chuyện…
Một hôm nọ, tôi về nhà với quả táo mua từ một bà già mà tôi biết chắc đó chính là hoàng hậu độc ác giả dạng, tôi ngọt ngào mời chị Bạch Tuyết:
– Em mới mua quả táo ngon nè chị. Chị em mình cắt ra ăn nha, chị ăn phía đỏ, em ăn phía màu xanh cũng được.
– Ừ, cảm ơn em nha, em tốt bụng quá.
Chị Bạch Tuyết hiền lành xoa đầu tôi rồi lấy dao bổ đôi quả táo. Lúc chị đưa táo lên miệng, tôi run lắm, nửa muốn chị ăn, nửa lại không. Nhưng rồi tôi đã nhẫn tâm đứng trân trân nhìn chị mà không làm gì cả. Lúc chị Bạch Tuyết trúng độc ngã xuống sàn, tôi mới ôm chị mà oà lên khóc…
Tôi đau khổ vì việc làm tàn ác của mình nhưng tôi chẳng biết phải làm sao nữa, tôi để chị trong căn nhà bé nhỏ ấy rồi chạy một mạch vào rừng sâu, vừa chạy vừa khóc than một cách đau khổ.
– Hu hu hu, chị Bạch Tuyết ơi, em xin lỗi… Hu hu, sao mình lại độc ác thế này?
Chạy mãi, chạy mãi, tôi mệt mỏi gục xuống một gốc cây sần sùi và thiếp đi cùng bao nhiêu là nước mắt. Lúc đó, tôi đâu có biết chuyện ở nhà, sáu chú lùn cũng đang đau khổ đến dường nào vì mất cả tôi và chị Bạch Tuyết.
Đến khi tôi tỉnh dậy thì thấy trước mặt mình là một chàng thanh niên khôi ngô tuấn tú đang cưỡi con bạch mã, nhìn tôi đầy thương cảm.
– Nhà bé ở đâu thế này, sao lại nằm đây mà khóc? – Chàng hoàng tử dịu dàng hỏi.
– Dạ, em bị lạc ạ. Sói rừng ăn thịt cả nhà em rồi. – Thấy chát miệng, cay lòng nhưng tôi vẫn nói dối.
– Tội nghiệp quá, để anh đưa bé về hoàng cung nhé! – Hoàng tử đề nghị và bế tôi cùng ngồi lên chú ngựa trắng tinh.
Thế là, tôi đã thay chị Bạch Tuyết đang lâm cơn nguy kịch để nhận lấy sự giúp đỡ của hoàng tử. Nếu tôi cứ ở mãi trong hoàng cung thế này, chị Bạch Tuyết sẽ chết và kế hoạch của tôi sẽ thành hiện thực. Nhưng, như vậy có xứng đáng không? Tôi muốn thay vai chị Bạch Tuyết đến nỗi này ư?
– Bé làm sao vậy? – Hoàng tử cài lên đầu tôi một bông hoa và hỏi.
– Dạ, không sao ạ – Tôi ủ rũ đáp.
Hoàng tử thì đẹp trai thật đó, nhưng không phải là dành cho tôi. Tôi thích ăn cà-rem, tôi thích mặc đầm và chơi búp bê, mà hoàng tử thì đời nào như vậy… Đúng, tôi không yêu hoàng tử tẹo nào cả, hoàng tử chỉ xem tôi như là một người em gái. Thôi thì chi bằng cứ để câu chuyện diễn ra bình thường, ai vào vai nấy, như thế chả phải tôi sẽ nhẹ lòng hon sao…
– Anh ơi… hức hức… – Tôi rơm rớm nước mắt níu vạt áo hoàng tử.
– Nào nào, bé đừng khóc, có chuyện gì buồn kể anh nghe nào – Hoàng tử vỗ về tôi.
– Em biết em hư lắm… hu hu… nhưng mà em kể chuyện này anh đừng giận em…
Chờ hoàng tử gật đầu, tôi nghẹn ngào kể mọi chuyện, vừa kể tôi vừa khóc nấc lên và khi kể hết tôi oà lên nức nở. Hoàng tử đã tha thứ cho tôi, điều đó khiến tôi cảm thấy nhẹ lòng dù vẫn còn ân hận.
Sau đó, tôi cùng hoàng tử vào rừng để tìm chị Bạch Tuyết. Gặp lại tôi và hoàng tử, cả sáu chú lùn đều xúc động, niềm vui mừng hạnh phúc tràn ngập đến nỗi họ không thể thốt thành lời. Hoàng tử hôn chị Bạch Tuyết và chị ấy sống lại. Tất cả chúng tôi ôm chầm lấy nhau, mừng mừng tủi tủi.
Trong làn nước mắt xen lẫn hạnh phúc và ân hận ấy, tôi lại thấy luồng ánh sáng ma mị đưa tôi trở về hiện thực.
– “Nàng Bạch Tuyết và chàng hoàng tử kết hôn với nhau. Bảy chú lùn cũng được mời đến bữa tiệc mừng vui vẻ ấy, ai ai cũng cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện” – Tôi đọc thầm dòng chữ cuối cùng của cuốn truyện và thở phào nhẹ nhõm. Ngoài kia, nắng vàng ấm áp tràn vào căn phòng làm tan biến đi những tia phép màu kì diệu, để lại trong tôi một bài học thật quý giá qua chuyến phiêu lưu vừa rồi.
Thế là, sau chuyến phiêu lưu ấy, tôi đã đến trường tập kịch chăm chỉ và nhiệt tình cùng cả đội. Đêm hội thi diễn ra, trường tôi đạt giải Nhất toàn đoàn. Riêng tôi với vai diễn “Hoàng hậu độc ác” đã đạt giải “Diễn viên xuất sắc nhất” trong sự ngưỡng mộ của bạn bè và niềm tự hào của thầy cô.
Vậy đấy, mỗi người đều có một vai diễn riêng cho mình trong đời, hãy cố gắng hoàn thành thật tốt vai diễn đó, để cuộc sống này là một “đại tác phẩm” thật tuyệt vời, các bạn nhé!