Mỗi người đều có một khoảng thời gian đáng nhớ và đặc biệt quan trọng. Trong khoảng thời gian đó, chúng ta dần lớn lên, thay đổi về tầm vóc và có cả những dao động trong tâm hồn. Đó là tuổi mới lớn…
Tuổi mới lớn, tôi thấy mình cao hơn. Mỗi lần đo chiều cao, dù chỉ tăng thêm được 1cm, tôi đã hét lên sung sướng rồi chạy đi khoe ngay. Càng ngày, tôi càng thấy mình xinh ra. Không phải nói nịnh đâu, mỗi lần soi gương, tôi lại thấy tự hào về đôi lông mày thanh tú, chiếc mũi dọc dừa và mái tóc rất dài (dù nó không được đẹp cho lắm!). Tuy có một làn da ngăm đen nhưng tôi cũng không bận tâm lắm, biết đâu đấy lại là một nét duyên thầm! Nhiều lúc soi gương, tôi lại băn khoăn không yên vì những cái mụn trứng cá trên mặt. Nó có thể làm hỏng những nét đẹp trên mặt tôi lắm chứ!
Tuổi mới lớn, tôi ít chành choẹ với em, không trêu em khóc nữa mặc dù trước đây tôi hay làm những việc đó. Tôi không chạy nhảy ngoài đường mỗi buổi chiều nữa mà thay vào đó, tôi xuống bếp giúp mẹ nấu ăn và tay nghề nấu nướng của tôi cũng khá hơn trước rất nhiều. Thỉnh thoảng rảnh rỗi, tôi lại dọn dẹp, lau nhà cửa sạch sẽ. Và những lời khen của mẹ luôn làm tôi phổng mũi.
Tuổi mới lớn, tôi thích thể hiện mình. Tôi tích cực tham gia vào những hoạt động của trường, lớp. Tôi nhận dẫn chương trình đêm văn nghệ vui Trung thu hay thuyết minh trại hè. Điều làm tôi vui nhất là bố mẹ tôi đã rất tự hào bởi những lời khen mà mọi người dành cho tôi.
Tôi có một giọng nói lanh lảnh và hơi “chua” nhưng không vì thế mà tôi ít nói. Tôi đã lớn rồi mà, phải luôn suy nghĩ là sống sao cho thật với chính mình và biết đâu, chính cái giọng the thé ấy lại là đặc trưng riêng của tôi.
Mẹ bảo tôi ngày càng tươi tắn. Đúng vậy, bởi tôi luôn cố gắng vui vẻ và tươi cười để tâm hồn mình thêm trẻ trung và khuôn mặt mình thêm xinh xắn. Tôi cũng luôn gắng biến những nỗi buồn, nỗi bực dọc thành niềm vui để có thể luôn tươi cười trong mọi hoàn cảnh.
Từ nhỏ, tôi có rất nhiều bạn thân. Và đến bây giờ, họ vẫn là những người bạn gắn bó và đáng tin cậy của tôi. Tôi và họ không có chung nhiều sở thích nhưng chúng tôi lại rất hiểu nhau. Hễ ai có chuyện buồn là tất cả lại nháo nhác cả lên. Đứa thì an ủi, động viên; đứa thì chọc cho bạn cười… Tất cả những hành động ấy đều muốn giúp bạn vơi đi nỗi buồn. Bọn chúng tôi đều đã lớn rồi, phải biết quan tâm đến mọi người xung quanh. Nhưng chúng tôi lại vẫn là trẻ con nên đôi khi cũng cãi nhau, giận nhau. Sau đó, chúng tôi lại dàn hoà, cười toe toét và càng thân nhau hơn. Chúng tôi đều nghĩ rằng mình không thể sống thiếu bạn bè được, thiếu bạn bè ta sẽ cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo.
Tuổi mới lớn, tôi nhiều khi có những suy nghĩ thật lạ lùng. Mỗi khi bị bố mẹ mắng, tôi lại khóc và cho rằng bố mẹ không yêu mình. Nhưng sau đó, tôi nhận ra rằng mình thật ngốc vì bố mẹ có mắng cũng do lỗi của mình. Tôi cũng đã từng nghĩ rằng đứa em trai nhỏ của tôi không quý tôi, nhưng sau đó tôi đã được nó yêu quý hơn bao giờ hết. Bởi tôi đã nhận ra triết lí “cho” và “nhận” tình yêu thương. Tôi đã “cho” nó tất cả sự yêu thương của tôi và cũng “nhận” lại được những tình yêu thương của em tôi. Có phải tuổi mới lớn đã giúp tôi suy nghĩ thấu đáo hơn?
Tuổi mới lớn, tôi cũng có nhiều sự rung động tình cảm như những bạn khác cùng trang lứa. Tôi đã từng “rung rinh” trước một ai đó và cũng lúng túng khi bắt gặp một ánh mắt chăm chú nhìn mình. Nhưng chính những điều ấy lại giúp lòng tự trọng của tôi ngày một lớn hơn. Tôi cố gắng học thật giỏi để khỏi phải xấu hổ, ngượng nghịu với “người ấy”. Tôi cũng có làm mình nổi trội để “người ấy” chú ý đến. Nhưng rồi tôi cũng nhận ra đó chỉ là những thứ phù phiếm, không phù hợp với mình. Thế là tôi vội vã trở lại với chính mình trước khi bố mẹ biết và buồn lòng. Có lẽ tôi quyết định vậy là đúng và nếu bố mẹ biết, bố mẹ sẽ ủng hộ tôi.
Tuổi mới lớn, tôi thấy mình thật lãng mạn và bay bổng. Tôi thích ngắm trăng, ngắm sao vào mỗi buổi tối đẹp trời. Tôi thích trang trí góc học tập, đồ dùng học tập bằng những hình dán ngộ nghĩnh. Tôi thích xem những bộ phim đa sầu, đa cảm và thấy chúng thật hay. Tôi thích thả hồn mình trong những cảnh đẹp để cảm nhận được không gian thơ mộng, hiền hoà mặc dù trước đây tôi chưa bao giờ làm thế.
Tuổi mới lớn, tôi có nhiều ước mơ đẹp. Tôi mơ làm bác sĩ để có thể chữa bệnh giúp mọi người. Tôi mơ thấy mình là một giám đốc tài giỏi, được mọi người khen ngợi. Đôi lúc, tôi lại mơ thấy mình là một nhà bác học xuất chúng được cả thế giới biết tên. Mẹ khen tôi có những hoài bão lớn nhưng khuyên tôi nên nỗ lực cho những ước mơ ấy. Tôi cảm thấy mẹ nói rất chí lí nên tôi đã có gắng nhiều hơn cho việc học để biến những ước mơ, hoài bão trở thành hiện thực…
Tuổi mới lớn rất đáng nhớ và cũng thật phức tạp. Tôi thấy mình có rất nhiều thay đổi và tôi yêu những sự thay đổi đó.