Mình em với những thói quen hằng ngày
Mình em đi hết những tháng năm ấy
Dù cho mọi thứ khó khăn biết mấy
Chỉ là em cố tỏ ra bình thường
Gồng mình che dấu những vết trầy xước
Ai chẳng cần được yêu thương
Em đã cố ghì sâu cảm xúc
Để không được phép đổ gục trước tình yêu
Nhưng đối diện với ngần ấy cảm xúc
Em cứ cố chấp đâm đầu vào mà yêu
Yêu là sâu, sâu là đau, em đã biết,
Em đã hiểu thấu rồi
Vậy mà lại để con tim rung động
Dù tình yêu ấy vốn chẳng có hy vọng
Em nuối tiếc, anh níu giữ,
Nhưng xin lỗi, em làm sao nỡ đành
Điều dịu dàng duy nhất
Em có thể làm là rời xa anh
Cảm ơn vì đã không đợi em