Cho đôi mi em gạt đi
Nếu quá khứ là sai lầm
Tất cả như tóm gọn hết
Trong một hành trình 2 năm
Và có lẽ những thăng trầm
Đã quá nhiều với 1 ly đựng
Giờ chỉ còn lại mảnh sành kí ức
Hàng vạn nỗi nhớ như đang hiện ra
Ghé thăm câu chuyện xa
Chỉ là món quà ta ôm lấy
Đi tới công ty mặt thằng bé trông suy
Đâu còn ai gọi mày là honey
Rồi mình lại đi rạp film
Man, what u mean
Sao mình lại cầm 2 vé
Có lẽ hôm nay mưa phùn cứ bao vây
Anh biết phải làm sao đây
Cuộc gọi cho em, ngày này tháng trước
Vì ta đâu thể biết mai là hết rồi
Cho đôi mi em gạt đi
Nếu quá khứ là sai lầm
Tất cả như tóm gọn hết
Trong một hành trình 2 năm
Và có lẽ tháng năm chính
Là món quà nhưng chẳng ai cầm
Giờ chỉ còn lại mảnh sành kí ức
Anh mong em sẽ cố quên đi
Ký ức ngày mưa phùn
Nơi không thể mang đến
Những điều em còn chưa từng
I walking on my mine
Đến bây giờ chưa dừng
Khi mắt cả hai sưng
Giờ không còn
Tâm lý sao chữa bằng bông gòn,
Bằng bông gòn
Là do mình hay là do tình đây
I keep it my way
Nhưng đó là cách của anh
Còn riêng mình em thì lại không nghĩ vậy
Người có thể quay lưng cả đêm
Mặc cho chàng trai của em thức trắng
Để mà sớm mai đón bình minh
Chỉ có mình anh thì thầm trước nắng
Còn mình ngủ say và việc tối nay
Là quên được câu chia tay
I walking on my mine
Cho đến lức này vẫn chưa dừng
Chưa từng thoát được 1 fact rằng
Là anh thực sự vẫn còn thầm yêu em
Cả đêm trằn trọc suy tư
Anh cứ lấy ví dụ, ví dụ là
Nếu được lạc vào trong quá khứ để có thể giữ
Sẽ cố quên
Không thể mang đến
I walking on my mine
Cho đôi mi em gạt đi
Nếu quá khứ là sai lầm
Tất cả như tóm gọn hết
Trong một hành trình 2 năm
Và có lẽ những thăng trầm
Sau bao lần yêu tan vỡ
Thì giờ ta cũng chẳng còn nhớ
Anh mong em sẽ cố quên
Đi ký ức ngày mưa phùn
Nơi không thể mang đến
I walking on my mine
Đến bây giờ còn chưa dừng
Khi mắt cả hai sưng.