Ver Thắng:
Nó như thế này
Sáng nào cũng vậy
Chúng ta thức dậy
Chúng ta đi làm
Nói tao ghét mày
Tám giờ đi vào
Năm giờ đi ra
Camxamita
Uống ly cuối ngày tới khi thức dậy
Mmkay, mmkay, mmkay
Nó luôn thế này
Nó luôn coi chừng
Nó không cho dừng
Nó luôn luôn chạy
Suốt đêm suốt ngày
Nó không có quan tâm gì là tốt
Cái gì là xấu
Cái gì đang nấu
Mì phá lấu
Follow me
Nó không muốn ta nghĩ ta là con người
Nó chỉ muốn ta đứng đây mà không cười
Chúng ta đứng trên băng chuyền
Nó đưa chúng ta ăn liền
Cứ trôi cứ trôi thế thôi
Cứ trôi cứ trôi
Nó không muốn ta nghĩ ta là con người đâu
Nó chỉ muốn ta nghĩ từ một đến mười
Chúng ta cũng không ngu gì
Chúng ta cứ oẳn tù tì
Với nhau với nhau thế thôi
Cứ chơi cứ chơi
Cứ chơi cứ chơi umm
Ver Datmaniac:
Nó là thế này, khi mẹ xay trà trông như đôi bàn tay bà
Đi theo hàng cây già, trên con sông quê hương đưa về ngay nhà
Bao câu ca người say kẻ đắm,
Trôi qua thời gian cành cây rẽ nhánh.
Không còn mang theo vết thù hằn đeo bám,
Đôi mắt được xem mây quây quần theo đám.
Khi xung quanh thì thầm, the thé
Ai ru con xin vào nằm nghe ké
Đi với nhau qua được hoang mạc
Tương lai tới đâu khi thành ban nhạc?
Anh là tay trống, tôi thì mang đàn
Hứa có nhau khi oán than hay là hoang tàn,
Đi bán nhang hay là lang thang,
Khang trang hay là tan hoang,
Lan man hay là an toàn,
Cho âm thanh như đang vang ra trong một hang vàng
Ver Thắng:
Oẳn tù tì
Nó ra cái gì nó ra cái này
Nếu không cái này cứ mua cái khác
Trong mười phương án
Giữa bụi và cát
Giữa cỏ và rác
Nó không muốn ta nghĩ ta là con người
Nó chỉ muốn ta đứng đây mà không cười
Chúng ta đứng trên băng chuyền
Nó đưa chúng ta ăn liền
Cứ trôi cứ trôi thế thôi
Cứ trôi cứ trôi
Nó không muốn ta nghĩ ta là con người đâu
Nó chỉ muốn ta đếm từ một đến mười
Chúng ta cũng không ngu gì
Chúng ta cứ oẳn tù tì
Với nhau với nhau thế thôi
Cứ chơi cứ chơi
Cứ chơi cứ chơi umm