Kiếp con người, khó đủ đường
Sinh tử dọc tứ phương
Mong tìm kiếm chút
Hương hoa giữa gió sương
Có thất bại, có nhẫn nại
Đời có lúc thăng trầm,
Mệt nhoài đôi vai, mới quý ngày mai
Lúc ta buồn, lúc ta sầu
Ai đến cạnh khoác vai?
Ai dạy ta bước đi thế nào đúng sai
Khó chẳng ngại, vẫn miệt mài
Đời là kiếp sống đọa đày,
Nhìn về tương lai, chí chẳng sờn phai
Thuận thiên mà sống dẫu thế nào,
Đời thì muôn vẻ muôn màu
Phải để cho để cho tấm thân úa nhàu
Trời ban nhiều thứ phải quý trọng
Trời không cho chẳng thất vọng
Tự bàn tay của ta vẽ nên cầu vồng
Đời không bệ đỡ phải gắng nhiều,
Vì buồn đau cũng quá nhiều
Thì ngại chi vài câu thế gian đàm tiếu
Người thương người ghét cũng chẳng cần
Đời chẳng sống quá một lần
Dù buồn vui vẫn luôn giữ tâm thăng bằng